Friday, January 23, 2009

Barack Obama

Barack Obama sinh ở Hawaii, học hành - đánh bi - đánh đáo - đánh lộn ở Indonesia, được sản xuất bởi một công dân Kenya và một công dân Mỹ. Tức, tổng thống Mỹ là sản phẩm của một dự án liên doanh, với tinh trùng được sản xuất từ rừng núi châu Phi còn trứng là của Mỹ.
Quá trình sản xuất diễn ra trong một căn phòng ký túc xá đại học ở Hawaii nhưng được thực hiện theo phong cách hoang dã châu Phi (có thể là kiểu cưỡi lạc đà trên sa mạc hoặc kim tự tháp lộn ngược).

Chợt nghĩ, ngày xưa bọn thực dân Anh, Pháp, Hà Lan, Bồ Đào Nha... mang đại bác, tàu đồng đi xâm lược các quốc gia thấp cổ bé họng. Giờ tiểu quốc Kenya ở vùng rừng rú châu Phi chỉ cần một khẩu súng 15 cm là có thể chinh phục nước Mỹ siêu cường. Có thể gọi đây là hình thức xâm lược kiểu mới vậy. Hê!

Thanks TOM!

Tuesday, January 20, 2009

Tết đến rồi

Vậy là đã 25 tết rồi nhỉ. Mãi mê công việc và học hành mà tưởng tết còn xa. Hôm qua hẹn Nghĩa Chủ Nhật nhậu đâu biết CN đã là 30 tết rồi. Tết này về quê có cầu Rạch Miểu rồi, mừng ghê.

Mọi năm cứ đến tết nghĩ đến đoạn đường về quê và trở lên là sởn gai ốc. Chỉ tội nghiệp cho mấy đứa nhóc phải chờ đợi mấy tiếng đồng hồ ngoài nắng để được mua vé rồi qua phà. Tôi thì đã quen quá rồi. Mấy chục năm đi phà, bây giời cũng thấy thiếu thiếu. Bây giờ về quê tiện và nhanh hơn.

Image hosted by servimg.com

Vậy mà còn kẹt cầu thế mới ghê!

Image hosted by servimg.com

Sunday, January 11, 2009

Trung Đông - cuộc chiến 3.000 năm

Trung Đông - cuộc chiến 3.000 năm

TTCT - Khi người Do Thái (Jew) đến định cư ở Ai Cập cách nay gần 4.000 năm, họ được

cư dân bản địa - những chủ nhân của nền văn minh cổ xưa nhất loài người - đón tiếp nồng

hậu và cưu mang tận tình.

Năm 1710 trước CN, người Hitchcott chinh phục Ai Cập. Do văn hay, chữ tốt nên rất nhiều

người Do Thái được kẻ xâm lược mời ra làm quan, và tất nhiên những người Ai Cập không

bao giờ dung thứ cho cái lẽ “ăn cháo đá bát” đó! Đây tạm gọi là thù hận 1.

150 năm sau, người Ai Cập đánh đuổi được những kẻ xâm lược (1560 trước CN). Việc đầu

tiên sau khi giành lại độc lập là bắt cả dân tộc Do Thái làm nô lệ. Những đắng cay, tủi nhục

trong những năm tiếp đó không thể nào diễn đạt nổi. Đây là thù hận 2.

Năm 1225 trước CN, Moise đã đưa người Do Thái trốn chạy khỏi kiếp nô lệ. Họ băng qua

Hồng Hải, “đi đến đâu nước biển rẽ ra đến đó”, như kinh Cựu ước đã mô tả. Quân Ai Cập

đuổi đến, nước lại dâng tràn trở lại và họ bị chết vô số. Đến núi Sinai, Moise đã được gặp

Đức Chúa Trời, được truyền giảng mười điều răn và được Chúa Trời khẳng định rằng Do

Thái là một dân tộc được lựa chọn, do đó Chúa sẽ gieo nhiều tai ương, khổ đau để thử lòng

trung thành và bản lĩnh của dân tộc này. Đương nhiên, một khi đã tự coi mình là dân tộc

được lựa chọn thì phải chịu sự căm ghét (hay ít nhất là khó thông cảm, từ người Ả Rập).

Đây là thù hận 3.

Chúa Trời chỉ tay về phương Đông và nói rằng đó là miền đất hứa. Người Do Thái đã đến

đó, đánh đuổi người Philistines (tổ tiên của Palestine bây giờ), chiếm lấy Bethléem (nghĩa là

“ngôi nhà của Chúa”), xây dựng Jérusalem (nghĩa là “thành phố hòa bình”), lập ra quốc gia

Israel (nghĩa là “vật lộn với Chúa Trời”) và vương quốc Judée (nghĩa là “được lựa chọn”).

Lịch sử nhân loại chưa bao giờ chứng kiến cách đặt tên “hay” và đau đớn nhiều như thế. Từ

khi thành lập, “thành phố hòa bình” không tuần lễ nào không có cảnh máu chảy! Đây là thù

hận 4.

Bất chấp mọi khó khăn, chiến tranh và thử thách, người Do Thái vẫn tiếp tục thông minh và

giàu có. Dù sống ở đâu họ cũng giàu có so với người bản xứ. Không phải ngẫu nhiên trong

tiếng Anh từ Jewel - “Tiệm của người Do Thái”, có nghĩa là tiệm vàng hay tiệm kim hoàn.

Đây là thù hận 5.

Năm 586 trước CN, hoàng đế Nabuchodonosor của vương quốc Tân Babylon (Iraq ngày

nay) vì muốn cướp của cải của người Do Thái, đồng thời trả những mối hận chồng chất bấy

lâu nên đã tấn công và một lần nữa bắt cả dân tộc Do Thái làm nô lệ. Đây là thù hận 6. Mất

nước, bị hành hạ khủng khiếp, người Do Thái lưu lạc khắp nơi và dù ở hang cùng ngõ hẻm

nào của châu Âu họ cũng luôn bị phân biệt đối xử một cách tàn tệ.

Adolf Hitler là kẻ thù khủng khiếp nhất của người Do Thái, cho dù chính ông ta cũng mang

trong mình một nửa dòng máu Do Thái. Ông ta tin rằng nếu tiêu diệt hết người Do Thái thì

địa vị độc tôn của dòng giống Aryan mới bền vững. 6 triệu người Do Thái chết dần mòn

trong các trại tập trung, chết tức tưởi trong các lò hơi ngạt của “chủ nghĩa Phaxiô” là thù hận

7 (lâu nay quen gọi là chủ nghĩa phát xít, thật ra nó là Fascio - Fascism - “bạo lực tuyệt đối

trong tình trạng chiến tranh”).

Tình cảnh thảm thương của người Do Thái trong Chiến tranh thế giới thứ hai đã làm xúc

động hàng triệu trái tim nhân loại. Người Mỹ biết điều đó. Họ cũng biết thêm đó là cơ hội

vàng để cắm “một mũi dao” (hình thể địa lý của Israel ngày nay không khác gì một mũi dao)

vào vùng đất chiến lược có tên gọi là Trung Đông - nằm giữa ba châu lục Á - Phi - Âu. Nơi

đó có hơn một nửa trữ lượng dầu lửa của thế giới. Kiểm soát được “máu” của văn minh

hiện đại tức là có quyền quyết định đến lẽ sinh tồn, kiểm soát được vị trí địa - chiến lược

cực kỳ quan trọng này - là kiểm soát được thế giới.

Không phải ngẫu nhiên mà tất cả đế quốc từ xưa đến nay (trừ đế quốc Trung Hoa (không kể

Nguyên - Mông) và đế quốc Nhật Bản trong Chiến tranh thế giới thứ hai) đều coi đây là vùng

đất sống còn. Chính vì thế, lần đầu tiên trong lịch sử loài người, một đất nước đã từng biến

mất suốt 2.534 năm đã hiển hiện lại trên bản đồ. Cộng hòa Israel tuyên bố thành lập vào...

phút cuối cùng của ngày 13-5, rạng sáng 14-5-1948. 11 phút sau, Chính phủ Hoa Kỳ công

nhận! Lịch sử ngoại giao của loài người chưa bao giờ chứng kiến một sự kiện vô tiền

khoáng hậu như thế. 4g sáng, quân đội Israel tấn công liên minh sáu nước Ả Rập để chiếm

11.100km2 của người Palestine, gộp vào vùng đất 14.100km2 được Liên Hiệp Quốc chia

cho họ trước đó. Đây là thù hận 8.

Từ đó đến nay, những cuộc chiến tranh giữa Israel và người Ả Rập vẫn tiếp diễn không

ngừng nghỉ cho dù đã có hàng trăm cuộc đàm phán, hàng chục hiệp ước, gần mười lần

ngừng bắn có điều kiện. Có nghĩa là đã có thêm rất nhiều thù hận nữa mà ta không thể kể

hết, mỗi ngày!


Image hosted by servimg.com
Bản đồ bờ Tây và dãy Gaza
(Theo TTCN)

Saturday, January 10, 2009

Siêu gà!!!

Thursday, January 01, 2009

Ten Asian Players To Watch In 2009

Tin vui đầu năm : Tuyển Thủ Lê Công Vinh đứng thứ 5 trong top 10 cầu thủ Châu Á.

http://www.goal.com/en/news/1775/asian-editorials/2009/01/01/1035662/feature-ten-asian-players-to-watch-in-2009

10. Soe Myat Min (Finance and Revenue FC & Myanmar)

The Myanmar marksman had a good year in 2008, helping his nation to the Royal Challenge Cup. Despite his relatively small size, his jumping ability and sheer hard work, make him a nuisance for defenders - he runs and fights for 90 minutes. Not exactly young but the 26 year-old still has much to offer. He is also a creator of opportunities for others but still manages to average more than a goal every other game for Myanmar.

9. Vitaliy Denisov (FC Dnipro Dnipropetrovsk and Uzbekistan)

Already playing on the eastern edges of Europe, the 21 year-old left sided player comes from good stock as his father was an international. He probably wasn’t as good as his son who can play at the back or higher up the pitch. Strong in the tackle and swift of foot, Denisov was one of the most impressive performers at the 2007 Asian Cup. The red-haired Ukraine-based star shone, along with the rest of the team, during World Cup qualification and has already spoken of his desire to move west.

8. Khalfan Ibrahim (Al Sadd and Qatar)

Was prematurely named the Asian Player of the Year in 2006 but the pacy 20 year-old is reminding Qatari fans that you don’t need to be born in South America to earn a place in the national team. After missing much of 2007 through injury, Khalfan has started the new season in style. Equally adept with both feet, his dribbling skills and an ability to make the ball stick to his feet, make him a tough customer. If he continues in the same vein then a settled place in the national team will give him the chance to show the rest of Asia what he can do.

7. Sunil Chettri (East Bengal and India)

The 2007 Indian player of the year is mature beyond his 24 years. Slowly taking the mantle of Indian football’s biggest star from Baichung Bhutia, Sunil is a leader on the pitch and dangerous in front of goal –he is also keen to move to Europe and is regarded as the South Asian player most likely to do so. His strike rate for the national team is two goals every three games and he is one of those strikers who scores when his team really needs him.

6. Shannon Cole (Sydney FC & Australia)
The midfielder has been knocking around the lesser lights of Australian football for some time before being picked up by Sydney FC just last August. Cole quickly made a name for himself in New South Wales and even earned a call-up to the national team. As versatile as they come and dangerous from set-pieces, 2009 could be a big year.

5. Le Cong Vinh (Hanoi & Vietnam)
Image hosted by servimg.comImage hosted by servimg.com

Well-established in the Vietnamese national team, this Golden Star ended the year heading home a goal that sent 80 million compatriots absolutely crazy. Still only 23, the striker is one of the best in South East Asia. He is fast, good in the air and direct. He may still be a little raw but a move to a bigger league could help polish this rough diamond.

4. Yuto Nagatomo (FC Tokyo & Japan)

It was a good season for the versatile defender who could be seen charging up and down the flanks as the Gasmen secured a top six finish. What was also impressive was his form after returning from injury in the second half of the season. Solid at the back and good going forward the 22 year-old broke into the national team and should be staying there for quite a while.

3. Ahmad Khalil (Al Ahli & UAE)

Not for nothing did this 17 year-old win the Asian Young Player of the Year. This is a player who helped put a smile back on the face of UAE football after what had been a poor year for the senior team. His performances at Asia’s Under-19 tournament were stellar and he is already in the national team but still, watch out for him at the Under-20 World Cup and you will see why he is the pride of a nation. Khalil, who broke into the Al Ahli team at the age of 15, is a pleasure to watch with great ball control, an ability to beat defenders and score - more than once, he has been compared to a certain Cameroon star playing for Barcelona.

2. Lee Chung-yong (FC Seoul & South Korea)

Perhaps the most exciting player in the K-League, Lee is a twinkle-toed winger of just 20 years. He has already made the right side of the national team is own and is capable of scoring as well as creating. His silky skills have caught European eyes and while is temperament is a little suspect, his ability is not.

1. Eshan Hajysafi (Sepahan & Iran)

If there is a teenager talented to make it into the Iranian national team then you can be sure he is good and all fans of Team Melli and Sepahan have been raving about Hajysafi for months. What he lacks in stature and power he makes up for with his ability to look like he has more time on the ball than any player on the pitch. His technique and passing ability have already marked him out and he is not afraid to try his luck from distance.

John Duerden

Asia Editor



Hoan hô!!!

Chào 2009

Image hosted by servimg.com

Năm 2008 qua đi quá nhanh, vì nửa năm đi dự án ...
Nói chung là tạm hài lòng, mặc dù kết quả không như mong muốn.

Chào 2009, với mục tiêu duy nhất là học tốt 2 học kỳ còn lại (phê quá!)

Sáng nay phải ở nhà ôn luyện cho ngày mai thi. Chào năm mới với nhiều hy vọng và thách thức mới.


Happy new year 2009 to all!
Image hosted by servimg.com